Có lẽ độc giả đã quá quen thuộc với những tựa truyện hay với nhân vật chính là tổng tài, tổng giám đốc, điều đó cho thấy nếu tác giả muốn đề cập về các nhân vật này cần phải mang nội dung, tâm lý nhân vật hay hơn nữa để gây ấn tượng với độc giả. Và một trong số những tác phẩm tuy cũ mà mới được nhiều bạn đọc trẻ yêu thích, đó là truyện Bản Hợp Đồng Tà Ác Tổng Tài Xin Buông Tha Cho Tôi.
Một tựa đề cũ với nội dung mới, Bản Hợp Đồng Tà Ác Tổng Tài Xin Buông Tha Cho Tôi nói về cô rất ngây thơ và tốt bụng nha nhưng sao lại dính vào ác ma như hắn chứ? Cô biết mình ngốc thế sao hắn cứ ép cô làm cái gì tình nhân của hắn? Không muốn nha đừng nha. Cô chỉ cứu hắn một mạng thôi mà nên đừng báo ân. Hắn thật tàn nhẫn làm đau cô,đến khi cô phát hiện ra tình cảm của mình thì hắn lại vứt bỏ cô vì mối tình đầu của hắn. Cô ra đi với vết thương và bào thai trong bụng. Hắn sẽ phải ân hận!!!
***
Cánh cửa phòng mở ra, một vật thể bay không xác định ném thẳng vào người Lôi Kình. Lông mày hắn nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng
– Em như thế này là thế nào?- giọng hắn lạnh nhất.
Cô tỏ rõ bất mãn
– Anh đúng là một kẻ lăng nhăng mà. Đã thế còn coi tiền như rác chứ. Anh nuôi nhiều phụ nữ thế làm gì hả? Anh có biết mấy người đó là cái thùng không đáy sao. Anh có thừa tiền thì cũng đừng ném đi như thế chứ.- cô tỏ lòng tốt nhắc nhở.
Hắn lười biếng ngồi xuống ghế.
– Tiền của tôi, tôi muốn làm gì thì đó là quyền của tôi.
Cô tức chết bởi tên này mất thôi
– Anh có biết tiền đó có thể giúp rất nhiều trẻ mồ côi , người già,…rất nhiếu người không?
– Rất tiếc tôi không thánh thiện như em. Mặt khác, tôi là một nhà kinh doanh nên chỉ làm những việc có ích cho mình thôi. Nuôi những người phụ nữ kia tôi tìm được khoái lạc trên người họ còn từ thiện…tôi không hứng thú.- hắn nhàn nhạt mở miệng
***
Với phân đoạn được tách ra làm lời chào vô cùng ngắn ngủi nhưng tạo nên sự gần gũi, bi kịch, bi thương về tình yêu mà bất cứ ai cũng chạm phải. Đọc truyện teen không chỉ để lại cho bạn những khúc tình ca nồng cháy mà hơn hết còn để lại những vết thương nặng… bằng cách nào đó… rồi lại lành theo thời gian.
Độc giả: Mễ Mễ